Bài dự thi “Ký ức mùa Hè của tôi”: Nắng vàng năm ấy, con thấy mẹ nở nụ cười đẹp nhất

Vào sinh nhật tuổi 15, tôi nấp sau khe cửa, lặng mình nghe những tiếng cầu xin của mẹ. Cho đến tận bây giờ, những hình ảnh ấy vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức. Chỉ là tâm đã bình lặng, tim đã không còn đau khi nghĩ về nó.
Gia đình ba người chúng tôi đã từng rất hạnh phúc. Là những ngày dù nắng hay mưa, dù bữa cơm đạm bạc vẫn đầy ắp tiếng cười. Mẹ và ba yêu nhau từ thời chiến tranh vẫn còn khốc liệt. Những bức thư tay nồng nàn yêu thương phải vượt ngàn dặm cây số. Hơn 10 năm chờ đợi ba nơi biên giới, cuối cùng mẹ cũng được dẫn vào lễ đường. Ngày ấy, bộ váy cô dâu chỉ là chiếc áo mới ngoại may vá từng đường. Tất cả mọi thứ đều giản dị.
Gia đình ba người của tôi đã từng rất hạnh phúc. (Minh họa: Phim "Mother")
Tôi là con một. Thế nên mọi yêu thương đều trọn vẹn. Từ nhỏ cho đến lớn, cuộc sống của tôi chỉ có tiếng cười, có niềm vui. Tôi chưa bao giờ hiểu thế nào là chia ly. Nhưng cuộc sống này cũng như vầng trăng, có ngày rực rỡ, có ngày len lỏi tia sáng qua từng đám mây.
Sinh nhật tuổi 15 của tôi, ba mẹ lại cãi nhau. Ngày hôm ấy, mẹ đã cất công chuẩn bị một chiếc bánh thật xinh cùng những món ăn đầy hấp dẫn để cả nhà cùng thưởng thức. Còn ba, ba muốn đến bên người mới. Ba thì gào lên, quát tháo, còn mẹ chỉ luôn cầu xin ba nhỏ miệng, xin ba nán thêm vài giờ để con gái không phải chứng kiến chuyện này mà có bữa tiệc trọn vẹn.
Nhưng rồi ba tôi muốn theo người mới. (Minh họa: Phim "Mother")
Nhưng mẹ không biết rằng tôi đã biết từ lâu, tôi ôm chặt lấy chú gấu - món quà sinh nhật năm ngoái ba tặng để xóa đi nỗi sợ hãi trong lòng, để ngăn mình không bật khóc. Tôi biết, hôn nhân của ba mẹ từ lâu đã không còn hạnh phúc. Chỉ là mẹ vì hạnh phúc của con, muốn con lớn lên có đủ cha đủ mẹ, không mặc cảm tự ti với bạn bè. Còn tôi, một đứa tuổi mới lớn luôn sống trong đủ đầy đang cố bám lấy chiếc phao “nhẫn nhịn” của mẹ để níu giữ hình tượng một gia đình hoàn hảo.
Những tháng ngày sau đó, bữa ăn cũng ngớt tiếng cười. Tôi luôn nhớ ngày tôi vào viện, mẹ bất lực ngồi khóc vì không thể liên lạc với ba. Thế mà cũng ba năm trôi qua, tôi cố ép mình sống trong vỏ bọc hạnh phúc giả tạo.